Chuyển nhượng thiếu định hướng
Một trong những nguyên nhân lớn nhất khiến MU thất bại ở vị trí tiền đạo là chính sách chuyển nhượng thiếu nhất quán, đôi khi mang tính phản ứng hơn là hoạch định.
Sau khi Van Persie ra đi, MU từng mua hàng loạt tiền đạo theo dạng “giải pháp ngắn hạn” như Radamel Falcao (mượn), Zlatan Ibrahimovic, Edinson Cavani, Odion Ighalo… rồi lại chuyển sang những cầu thủ được kỳ vọng là tương lai như Anthony Martial hay Rasmus Hojlund.
Mỗi HLV đến lại mang theo một ý tưởng khác nhau, dẫn đến việc đội bóng liên tục thay đổi tiêu chí chọn số 9.
Thay vì đầu tư vào một chân sút phù hợp lâu dài, MU nhiều thời điểm chạy theo những cái tên nổi tiếng hoặc những thương vụ “cơ hội”, thiếu tầm nhìn chiến lược.
Chính sự loay hoay ấy khiến CLB không bao giờ ổn định được một phương án duy nhất. Việc chiêu mộ Sesko cũng mang dấu ấn của một thương vụ “khỏi cần nghĩ nhiều” với tiềm năng lớn, giá cao, nhưng chưa thực sự được kiểm chứng ở môi trường Premier League.
Mua tiền đạo không đúng mục đích
Không ít lần MU chiêu mộ tiền đạo theo kiểu “không biết để làm gì”. Martial được mua như một “Henry mới”, nhưng hóa ra anh lại phù hợp đá dạt cánh hơn trung phong. Hojlund được kỳ vọng trở thành số 9 cổ điển, nhưng lại là mẫu cầu thủ cần nhiều không gian để bứt tốc, không hợp với lối chơi kiểm soát mà MU từng cố hướng đến.
Trường hợp Sesko hiện tại cũng vậy. Anh là mẫu tiền đạo cần được nuôi dưỡng trong hệ thống pressing, cần những vệ tinh tạo khoảng trống và những đường bóng có tính quy luật. Nhưng MU lại không phải đội bóng cung cấp sự ổn định ấy. Việc mua cầu thủ rồi mới nghĩ xem họ sẽ phù hợp ra sao khiến nhiều tân binh bị “đẩy vào lò xay” thay vì tỏa sáng.
Không có nền tảng chiến thuật để nuôi dưỡng số 9
Một tiền đạo, đặc biệt là số 9 truyền thống, chỉ có thể tỏa sáng trong một hệ thống ổn định. Man City có Erling Haaland, nhưng đằng sau là cả một hệ thống vận hành mượt mà; Liverpool dưới thời Klopp giúp Firmino, Jota, Nunez phát huy tối đa điểm mạnh. Ngay cả Arsenal cũng có hệ thống giúp cả Jesus lẫn Havertz ghi bàn đều đặn.
Còn MU? Từ thời Mourinho, Solskjaer, Rangnick, Ten Hag rồi Amorim… đội bóng thay đổi lối chơi liên tục, thiếu những nguyên tắc xuyên suốt. Không có một hệ thống gây áp lực cao ổn định, không có cấu trúc kiểm soát bóng rõ ràng, không có những tam giác phối hợp tạo cơ hội ổn định. Trong nhiều trận, tiền đạo gần như bị cô lập với phần còn lại.
Khi hệ thống không phục vụ họ, bất kỳ số 9 nào cũng sẽ gặp khó khăn, kể cả những tiền đạo hàng đầu.
Áp lực quá lớn tại MU
Ngay cả những chân sút giỏi nhất cũng khó có thể thi đấu thảnh thơi tại Old Trafford. Mỗi pha bỏ lỡ đều dẫn đến tranh luận, chỉ trích và sức ép từ truyền thông. Đối với các tiền đạo trẻ như Martial hay Hojlund, điều này gây ra tác động tâm lý nặng nề.
Các ngôi sao như Lukaku, dù từng ghi hơn 25 bàn mùa đầu tiên, cũng không thoát khỏi áp lực và bị đánh giá khắc nghiệt khi phong độ sa sút. Tương tự, Sesko vừa đặt chân tới đã phải chịu kỳ vọng “cứu rỗi hàng công”, khiến anh luôn thi đấu trong trạng thái gồng mình. Một tiền đạo muốn thành công cần sự bình ổn tinh thần, nhưng MU lại là môi trường có áp lực cao nhất nước Anh.
Đào tạo trẻ kém, không tự sản sinh tiền đạo cây nhà lá vườn
MU từng sản sinh ra nhiều tiền đạo lừng danh. Nhưng trong hai thập kỷ gần đây, lò Carrington hầu như không có trung phong chất lượng. Rashford có tiềm năng nhưng chỉ hợp đá cánh và hiện cũng đã bị loại bỏ. Greenwood có tố chất nhưng dính vào scandal đời tư và cũng đã bị bán. Những “măng non” khác thì sớm nở chóng tàn.
Trong khi các ông lớn khác sẵn sàng đôn tài năng trẻ lên trải nghiệm, thì MU vẫn phụ thuộc vào việc mua tiền đạo từ bên ngoài. Điều này khiến MU luôn phải chi rất nhiều nhưng lại thiếu nền tảng lâu dài.
Sự lộn xộn trong quản lý, cấu trúc câu lạc bộ thiếu ổn định
Không thể bỏ qua yếu tố thượng tầng. Bộ máy chuyển nhượng của MU nhiều năm hoạt động kém hiệu quả, quyết định phụ thuộc vào cảm tính, thương mại hay từng HLV.
Chỉ khi INEOS tiếp quản, cấu trúc bóng đá mới bắt đầu được tái thiết, nhưng vẫn sẽ mất thời gian để tạo ra thành quả. Một đội bóng không có định hướng dài hạn thì đương nhiên không thể tìm được tiền đạo chuẩn mực cho tương lai.
Sesko không phải vấn đề, mà là hệ quả
Benjamin Sesko chỉ là nạn nhân mới nhất trong vòng xoáy loay hoay kéo dài suốt một thập kỷ của Man United. Việc anh vật lộn với phong độ và chấn thương không phải điều bất ngờ, khi hệ thống, tâm lý, môi trường và chiến lược chuyển nhượng của MU đều không tạo điều kiện cho một tiền đạo phát triển.
Nếu không tái thiết từ gốc rễ, từ định hướng bóng đá, chiến lược tuyển dụng, hệ thống chiến thuật đến văn hóa CLB, thì dù có mua tiếp một tiền đạo nữa vào mùa Đông, MU vẫn sẽ chỉ lặp lại bài học cũ.